Chế độ xem

Đồ Bỏ Xó

(Cậu bé cô đơn với cái tên ma thuật)

Brothers Grimm

Đồ Bỏ Xó

Từ rất lâu trước khi trở thành người đàn ông bí ẩn có thể biến rơm thành vàng, Rumpelstiltskin chỉ là một cậu bé—cô đơn, bị hiểu lầm, và khao khát được yêu thương. Cậu lớn lên ở một ngôi làng nhỏ bên rìa khu rừng, nơi những cái cây thì thầm những bí mật và những sinh vật kỳ lạ lang thang trong đêm. Nhưng không phải khu rừng đã khiến cậu trở nên khác biệt—mà chính là phép thuật trong người cậu.

Mẹ của Rumpelstiltskin, một người phụ nữ tốt bụng với đôi mắt hiền từ và giọng nói nhẹ nhàng, luôn nói với cậu rằng phép thuật là một món quà, được truyền qua nhiều thế hệ trong gia đình. Bà cũng có phép thuật, dù bà chỉ sử dụng nó một cách hạn chế. Bà thường ngồi quay sợi bên lửa và kể cho Rumpelstiltskin nghe những câu chuyện về tổ tiên của họ, những người có thể biến rơm thành vàng và dệt những sợi nắng. Mẹ của cậu sẽ mỉm cười nhẹ nhàng và nói: “Phép thuật không phải để quyền lực, mà để giúp đỡ những ai thực sự cần.”

Họ sống yên bình, tránh xa những người dân trong làng, những người sợ hãi mọi thứ mà họ không thể hiểu. Mặc dù mẹ cậu yêu thương cậu vô cùng, bà luôn nhắc nhở cậu phải che giấu phép thuật của mình. “Con người sợ những gì họ không biết,” bà thường nói. Và Rumpelstiltskin nghe lời, dù cậu không bao giờ hiểu vì sao người khác lại sợ điều kỳ diệu như vậy.

Khi còn nhỏ, mẹ thường ôm cậu và kể cho cậu nghe về một cái tên—cái tên của cậu. Bà nói rằng phép thuật của gia đình họ gắn liền với cái tên, những cái tên cổ xưa chứa đựng sức mạnh. Nhưng bà không bao giờ tiết lộ cho cậu tên thật của mình, chỉ gọi cậu là “Rumpel bé nhỏ” như một cái tên âu yếm. Bà hứa rằng một ngày nào đó, khi cậu sẵn sàng, bà sẽ cho cậu biết cái tên đầy đủ để mở ra sức mạnh của mình. Nhưng ngày đó không bao giờ đến.

Một mùa đông lạnh lẽo, khi bầu trời xám xịt và gió hú lên qua ngôi làng, mẹ cậu lâm bệnh. Những người dân trong làng, luôn cảnh giác với phép thuật của bà, từ chối giúp đỡ. Họ thì thầm rằng bệnh của bà là một lời nguyền, thứ gì đó do phép thuật mang đến. Rumpelstiltskin đã làm mọi thứ có thể để chăm sóc mẹ, nhưng sức khỏe của bà yếu dần theo từng ngày trôi qua.

Trong đêm cuối cùng của mình, bà gọi cậu đến bên giường và thì thầm: “Con yêu, con phải mạnh mẽ. Con sẽ cô đơn, nhưng con có một món quà, và một ngày nào đó món quà đó sẽ được cần đến. Đừng để ai lấy đi phép thuật của con.” Bà với tay chạm nhẹ vào mặt cậu bằng đôi tay run rẩy. “Tên của con... Rumpelstiltskin. Hãy nhớ nó, vì nó chứa đựng chìa khóa để con biết mình là ai.”

Với những lời cuối cùng đó, bà ra đi, để lại Rumpelstiltskin cô độc trên thế gian.

Cuộc Sống Của Cô Đơn Và Sợ Hãi

Sau khi mẹ qua đời, người dân trong làng hoàn toàn xa lánh Rumpelstiltskin. Họ gọi cậu là kẻ bị nguyền rủa và cấm con cái họ chơi với cậu. Mỗi khi cậu đi qua, cậu cảm thấy ánh mắt của họ dõi theo mình, những lời thì thầm theo cậu như những cái bóng. Dù cậu cố gắng sống yên ổn, làm việc chăm chỉ và tránh rắc rối, nhưng sự cô đơn là không thể chịu đựng được.

Trong lòng, cậu mang theo lời nói của mẹ—cái tên mà bà đã đặt cho cậu, Rumpelstiltskin. Nhưng thay vì cảm thấy mạnh mẽ, cậu cảm thấy nhỏ bé và lạc lõng. Cái tên trở thành một lời nhắc nhở về tất cả những gì cậu đã mất, một gánh nặng mà cậu mang theo. Cậu khao khát hơi ấm của gia đình, khao khát có ai đó chia sẻ cuộc sống của mình, nhưng không ai muốn ở gần cậu.

Khi cậu lớn lên, phép thuật trở thành người bạn đồng hành duy nhất. Cậu thường ngồi trong rừng, quay rơm thành vàng, ngắm nhìn những sợi chỉ lấp lánh mà không có ai để khoe. Cậu học cách triệu hồi mọi thứ từ không khí, tạo ra những phép thuật khiến hoa nở giữa mùa đông lạnh giá, nhưng điều đó không mang lại niềm vui. Có gì tốt đẹp ở phép thuật khi không có ai để chia sẻ?

Năm tháng trôi qua, Rumpelstiltskin trở thành một cái bóng của cậu bé mà cậu từng là. Cậu lang thang khắp vương quốc, không bao giờ ở lại một nơi quá lâu, luôn dõi theo các gia đình từ xa. Những người mẹ ôm con mình, những người cha chơi đùa với con cái—tất cả đều nhắc cậu về những gì cậu đã mất.

Thế giới đã trở thành một nơi buồn bã đối với cậu, một nơi mà cậu không thuộc về. Cậu thường nghĩ về lời hứa của mẹ—rằng cái tên của cậu chứa đựng chìa khóa cho phép thuật. Nhưng phép thuật có ích gì nếu nó chỉ mang lại sự cô đơn? Cái tên, từng là niềm tự hào, giờ đây trở thành một lời nguyền.

Khởi Đầu Của Lời Thỏa Thuận

Không phải cho đến khi Rumpelstiltskin nghe về Amelia, con gái người thợ xay bị ép phải quay rơm thành vàng, cậu mới cảm thấy một tia hy vọng. Câu chuyện về sự tham lam của nhà vua đến tai cậu, và cậu nhìn thấy một cơ hội. Có lẽ, chỉ có lẽ, đây là thời điểm mà mẹ đã nói đến—khoảnh khắc khi món quà của cậu sẽ được cần đến.

Nhưng trong lòng cậu, niềm khao khát vẫn còn đó. Cậu không muốn quyền lực hay giàu có; cậu muốn một gia đình. Vì vậy, khi cậu đề nghị giúp đỡ Amelia, cậu không yêu cầu vàng bạc hay của cải. Thay vào đó, cậu đưa ra một yêu cầu kỳ lạ—một lời hứa về đứa con đầu lòng của cô. Điều đó không phải vì sự độc ác, mà vì hy vọng. Hy vọng rằng cuối cùng cậu có thể có một ai đó để yêu thương, một ai đó để lấp đầy khoảng trống trong trái tim cậu.

Nhưng cậu không biết rằng lời thỏa thuận này sẽ đặt cậu trên một con đường thay đổi tất cả.