Cô Bé Tí Hon
Hans Christian Andersen

Ngày xửa ngày xưa, trong một ngôi làng ấm áp, có một người phụ nữ tốt bụng và hiền hậu luôn ao ước có một đứa con. Dù khu vườn của bà rực rỡ hoa khoe sắc và chim chóc hát líu lo bên cửa sổ, ngôi nhà của bà vẫn thấy trống trải. Một ngày nọ, bà đến gặp một mụ phù thủy già thông thái và nói: “Tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có một đứa con, dù nó chỉ nhỏ bằng ngón tay cái.”
Mụ phù thủy mỉm cười nhân từ và đưa bà một hạt giống bé xíu. “Hãy trồng nó trong chậu hoa tốt nhất của bà,” mụ nói. “Điều bà ước sẽ nảy mầm từ đây.”
Người phụ nữ làm theo lời dặn. Bà tưới nước cho hạt giống mỗi ngày, háo hức nhìn nó mọc lên thành một bông hoa tulip vàng rực. Một buổi sáng, khi những cánh hoa bung nở, bà kinh ngạc vui sướng. Bên trong bông hoa là một cô bé nhỏ nhắn, không lớn hơn ngón tay cái, với nụ cười rạng rỡ. “Ta sẽ gọi con là Cô Bé Tí Hon,” người phụ nữ nói.
Những ngày tháng của Cô Bé Tí Hon tràn ngập niềm vui. Cô bé nổi trên lá súng trong chậu nước, hát những bài ca khiến chim chóc cũng phải dừng lại lắng nghe, và ngủ ngon lành trong chiếc vỏ từ quả óc chó và lót cánh hoa mềm mại. Nhưng vào một đêm định mệnh, một con cóc tham lam đã nhảy vào nhà.
“Một cô dâu hoàn hảo cho con trai ta!” con cóc kêu lên, bắt cóc Cô Bé Tí Hon khi cô đang ngủ. Khi tỉnh dậy, cô thấy mình bị mắc kẹt trên một chiếc lá súng giữa ao bùn lầy, xung quanh là những bông súng. Con cóc kêu to: “Ngày mai, tới ngày mai, ngươi sẽ cưới con trai ta!”
Cô Bé Tí Hon khóc nức nở, đôi vai nhỏ run lên. “Ta không muốn cưới một con cóc đâu” cô thì thầm. Tiếng khóc của cô chạm đến những chú cá nhỏ, chúng bơi tới và nói: “Chúng ta sẽ giúp cô!” Bằng những chiếc răng nhỏ, chúng cắn đứt cuống lá súng.
Chiếc lá của Cô Bé Tí Hon trôi theo dòng suối. Cô vẫy tay cảm ơn những chú cá trong nước mắt. Nỗi buồn của cô chuyển thành sự ngạc nhiên khi cô trôi qua những bông hoa nở rộ, những con chuồn chuồn bay lượn và dòng nước lấp lánh.
Một con bướm đầy màu sắc đậu lên chiếc lá của cô, và Cô Bé Tí Hon buộc chiếc thắt lưng của mình vào người nó như dây cương. “Cảm ơn nhé, chú bướm thân yêu!” cô nói. Với chú bướm dẫn đường, trong lòng cô bỗng tràn đầy hy vọng.
Nhưng niềm vui không kéo dài bao lâu. Một con bọ cánh cứng lớn bất ngờ lao xuống và bắt lấy cô. “Gừ... Thật là một sinh vật kỳ lạ!” nó vo ve, mang cô về cây của nó. Ở đó, những con bọ khác tụ tập lại để xem xét, quan sát cô bé. “Cô ta kỳ quặc quá,” chúng nói, rồi quay lưng bỏ đi.
Cảm thấy bị chê bai, con bọ cánh cứng thả Cô Bé Tí Hon ra. Cô leo xuống khỏi cây và lang thang trong khu rừng, một mình và sợ hãi. Ngày qua ngày, rồi mùa thu đến. Không khí dần lạnh hơn. Lá rơi lạo xạo dưới chân cô, và cô run rẩy khi mùa đông kéo đến.
Một ngày nọ, khi tuyết rơi trắng xóa, Cô Bé Tí Hon bắt gặp một hang nhỏ ấm áp. Một con chuột đồng tốt bụng đón tiếp cô và mời cô vào trong. “Ôi, tội nghiệp con, vào đây sưởi ấm đi,” chuột đồng nói, đưa cho cô một hạt ngũ cốc. Cô Bé Tí Hon ở lại suốt mùa đông, giúp chuột đồng làm những công việc nhà. Cô hát những bài ca mang ánh sáng đến cho những góc tối của hang chuột.
Chuột đồng sớm giới thiệu cô với một con chuột chũi giàu có sống trong những đường hầm tối tăm dưới lòng đất. “Chuột chũi là một quý ông tốt,” chuột đồng nói. “Con nên lấy ông ta để sống trong sự sung túc.” Nhưng Cô Bé Tí Hon không muốn sống dưới lòng đất. Cô nhớ ánh sáng mặt trời, những bông hoa, và cả tiếng hót của chim chóc.
Một ngày nọ, trong lúc khám phá đường hầm của chuột chũi, Cô Bé Tí Hon phát hiện một chú chim én bị thương nằm bất động. “Ôi không!” cô thốt lên, quấn lấy chú chim bằng chiếc khăn choàng của mình. Cô chăm sóc chú chim, mang thức ăn và giữ ấm cho nó. Từng chút, từng chút một, chú chim đã dần hồi phục.
Khi mùa xuân đến, chú chim én nói: “Cảm ơn cô đã cứu ta. Hãy để ta đưa cô đến một nơi đẹp đẽ.” Cô Bé Tí Hon trèo lên lưng chú chim, bám chặt khi nó bay lên bầu trời.
Họ bay qua rừng cây, dòng sông, và cánh đồng, cho đến khi đến một vùng đất thần tiên đầy hoa cỏ. Cô Bé Tí Hon kinh ngạc trước những bông hoa cao hơn cả cô, với những cánh hoa lấp lánh trong ánh mặt trời. Trong khu vườn kỳ diệu này, cô gặp một hoàng tử cũng nhỏ nhắn như mình.
Hoàng tử đội một chiếc vương miện làm từ cánh hoa và sống giữa những bông hoa. Chàng rất tử tế, lại thật dịu dàng, và ngài yêu Cô Bé Tí Hon vì trái tim dũng cảm và nhân hậu của cô. Họ tổ chức một lễ cưới ngập tràn tiếng nhạc và tiếng cười, bên cạnh những tiên hoa.
Hoàng tử tặng Cô Bé Tí Hon đôi cánh, để cô có thể bay cùng chàng và khám phá thế giới tươi đẹp của họ. Cuối cùng, Cô Bé Tí Hon đã tìm thấy ngôi nhà thực sự của mình, một nơi tràn ngập tình yêu, ánh sáng và vẻ đẹp.