Chế độ xem

Chuột Phố và Chuột Quê

Aesop

Chuột Phố và Chuột Quê

Một buổi sáng rực rỡ ở miền quê yên bình, một chú Chuột Đồng nhỏ nhắn, khiêm tốn đang tất bật chạy qua chạy lại, thu thập những hạt lúa và hạt giống trên cánh đồng. Cuộc sống của chú thật giản dị, nhưng chú rất thích không khí trong lành, hương thơm của cỏ và vẻ đẹp yên ả của thiên nhiên. Khi Chuột Đồng mang một bó thức ăn về cái hang ấm áp của mình, chú nghe thấy tiếng xào xạc sau lưng.

"Ồ, ồ, ồ! Hóa ra đây là nơi cậu lẩn trốn suốt bao năm qua sao?" một giọng nói mượt mà, có chút mỉa mai vang lên.

Chuột Đồng quay lại, khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên và vui sướng. Đứng đó, với bộ lông mượt mà và bóng bẩy, là người bạn cũ của chú, Chuột Thành Phố.

"Chuột Thành Phố! Thật bất ngờ! Đã lâu lắm rồi," Chuột Đồng hớn hở kêu lên, lon ton chạy lại chào đón bạn. "Mời cậu vào! Chắc cậu mệt sau chuyến đi dài."

Chuột Thành Phố nhún nhún râu, nhìn quanh với ánh mắt hơi ngạc nhiên, rồi theo chân Chuột Đồng bước vào cái hang nhỏ, ấm cúng. Bên trong, Chuột Đồng đặt bó thức ăn xuống, cẩn thận chuẩn bị một bữa ăn đơn giản. Chú mời bạn mình vài hạt giống, hạt lúa và vài hạt dẻ.

"Đây là tất cả những gì mình có," Chuột Đồng nói với nụ cười ấm áp. "Nhưng nó tươi ngon và tốt cho sức khỏe."

Chuột Thành Phố liếc nhìn những món ăn đơn sơ, mũi chú hơi nhăn lại không hài lòng. "Ôi bạn ơi," chú cố gắng lịch sự nhưng không thể che giấu sự thất vọng. "Thế này cũng được, nhưng ở thành phố, chúng mình ăn uống như vua chúa. Ngày nào cũng có tiệc! Phô mai, bánh mì, bánh ngọt – đủ mọi thứ cậu có thể mơ ước. Cậu phải đến thăm mình để xem cuộc sống ở thành phố tuyệt thế nào."

Chuột Đồng mở to mắt ngạc nhiên. Chú chưa bao giờ tưởng tượng được những xa hoa như thế. "Thật sao? Nghe tuyệt quá," chú nói, lòng đầy tò mò và phấn khích. "Mình chưa bao giờ đến thành phố. Có lẽ mình nên ghé thăm."

Đôi mắt Chuột Thành Phố lấp lánh sự hứng thú. "Vậy là quyết định rồi nhé! Cậu sẽ đi với mình, và mình sẽ cho cậu thấy cuộc sống mà cậu đang bỏ lỡ."

Ngày hôm sau, hai chú chuột lên đường đến thành phố. Chuột Đồng ngạc nhiên trước mọi thứ chú thấy trên đường – những tòa nhà cao, những con phố tấp nập, người qua lại vội vã. Thật khác xa với những cánh đồng yên tĩnh mà chú quen thuộc. Nhưng khi họ đến ngôi nhà lớn nơi Chuột Thành Phố sống, Chuột Đồng thực sự sửng sốt.

Họ lén lút vào nhà bếp, nơi tràn ngập những mùi thơm ngon nhất. Nào là những ổ bánh mì mới nướng, những miếng phô mai, bánh ngọt và đủ loại trái cây. Chuột Thành Phố dẫn bạn mình đến một chiếc bàn ăn lớn đầy ắp đồ ăn.

"Cứ tự nhiên!" Chuột Thành Phố nói với nụ cười tươi, nhảy lên một đĩa phô mai. "Không phải tốt hơn mấy hạt khô và lúa đó sao?"

Chuột Đồng mở to mắt. Chú chưa bao giờ thấy nhiều thức ăn đến thế trong đời. Chú nhấm nháp một miếng phô mai, lòng đầy phấn khích. "Thật tuyệt vời!" chú reo lên, cảm giác như mình đang trong mơ. "Mình chưa bao giờ được thưởng thức thứ gì giàu hương vị đến vậy!"

Nhưng ngay khi hai chú chuột bắt đầu thưởng thức bữa tiệc, họ nghe thấy tiếng động lớn. Cánh cửa bếp từ từ mở ra, và hai chú chuột đứng im như tượng. Một người bước vào phòng, và theo sau anh ta là một con mèo lớn, mắt nó sáng rực khi phát hiện ra hai chú chuột.

Trái tim Chuột Đồng đập thình thịch trong lồng ngực. "Chúng ta... chúng ta phải làm gì?" chú thì thầm, run rẩy.

"Chạy thôi!" Chuột Thành Phố hét lên, đã lao thẳng về phía một lỗ nhỏ trên tường.

Chuột Đồng, run cầm cập vì sợ hãi, bám theo bạn với tất cả sức lực mình có. Họ thoát khỏi móng vuốt sắc bén của con mèo trong gang tấc, khi nó vồ lấy họ và gầm gừ. Cả hai chú chuột lao vào lỗ, thở hổn hển và run lẩy bẩy.

Chuột Thành Phố, cố gắng lấy lại hơi thở, cười khúc khích hồi hộp. "Chỉ là chút kích thích nhỏ thôi! Chuyện này xảy ra thường xuyên."

Nhưng Chuột Đồng không cười. Trái tim chú vẫn đập loạn nhịp, và lông chú dựng đứng. "Kích thích? Chuyện đó thật đáng sợ!" chú hét lên, giọng run rẩy. "Làm sao cậu có thể sống như thế này?"

Chuột Thành Phố nhún vai, chỉnh lại bộ lông. "Rồi cậu sẽ quen thôi. Đồ ăn ngon đáng để đánh đổi mà."

Chuột Đồng nhìn quanh căn phòng ăn xa hoa, rồi nhìn lại cái lỗ nhỏ mà họ vừa trốn vào. Trong tâm trí chú hiện lên cuộc sống giản dị ở quê nhà – sự yên bình, an toàn và tĩnh lặng.

"Mình không nghĩ là mình có thể sống như thế này," Chuột Đồng nói khẽ, lắc đầu. "Tất cả những món ăn ngon trên đời không đáng để mình phải sống trong sợ hãi mỗi ngày."

Chuột Thành Phố chớp mắt, ngạc nhiên trước lời của bạn. "Nhưng... nhưng nhìn tất cả những thứ này!" chú nói, chỉ vào căn bếp sang trọng. "Đây là cuộc sống xa hoa đấy!"

Chuột Đồng mỉm cười buồn bã. "Nó có thể là xa hoa, nhưng mình thà sống ở ngôi nhà nhỏ của mình với những bữa ăn đơn sơ trong yên bình hơn là sống với tất cả sự nguy hiểm này. Mình nghĩ mình sẽ trở về quê thôi."

Và thế là Chuột Đồng quay đi, trở về với cánh đồng yên tĩnh mà chú biết rõ.

Khi chú chạy qua những đồng cỏ quen thuộc và cảm nhận làn gió mát lành phất qua bộ lông, Chuột Đồng mỉm cười. Chú nhận ra rằng hạnh phúc không phải là có được những món ăn ngon nhất hay ngôi nhà xa hoa nhất. Đó là sống an toàn, hài lòng và bình yên với cuộc sống mà mình lựa chọn.