Thỏ và Rùa
Aesop

Ngày xửa ngày xưa, ở nơi đồng cỏ xanh mướt, tất cả các loài động vật đều biết một điều chắc chắn—Thỏ là sinh vật nhanh nhất trong khu rừng. Với đôi chân dài và tốc độ như chớp, chú có thể vượt qua bất kỳ ai, và Thỏ luôn tự hào nhắc nhở mọi người về điều đó.
“Hãy nhìn tôi đi nào!” Thỏ khoe khoang, nhảy quanh. “Không ai có thể đọ nổi tốc độ của tôi! Tôi còn nhanh hơn cả gió nữa đấy!”
Tất cả các con vật đều ngưỡng mộ tốc độ của Thỏ, nhưng chúng cũng cảm thấy mệt mỏi vì sự kiêu ngạo của nó. Trong số đó có Rùa, một sinh vật nổi tiếng với sự chậm rãi và kiên định. Khác với Thỏ, Rùa không bao giờ khoe khoang hay cố gắng thể hiện bản thân. Chú bình tĩnh và suy tư, luôn tận hưởng từng bước đi của mình.
Một ngày nọ, sau khi nghe Thỏ khoe khoang hàng trăm lần, Rùa quyết định rằng đã đến lúc cần thay đổi. Chậm rãi, chú tiến đến chỗ Thỏ, lúc này đang nằm dưới gốc cây, khoe khoang về tốc độ của mình trước một nhóm sóc.
“Xin lỗi, Thỏ,” Rùa nói bằng giọng điềm tĩnh. “Anh có thể nhanh, nhưng tôi tin rằng tôi có thể thắng anh trong một cuộc đua.”
Thỏ bật cười lớn, lăn lộn trên mặt đất, ôm bụng cười ngặt nghẽo. Các con vật khác cũng không nhịn được cười. Ý tưởng rằng Rùa—một loài chậm chạp và từ tốn—lại thách thức sinh vật nhanh nhất trong khu rừng thật là nực cười.
“Anh ư? Thắng tôi trong một cuộc đua à?” Thỏ cười to hơn, lau nước mắt trên mặt. “Anh hẳn là đang đùa chứ gì! Nhìn xem anh chậm thế nào kìa!”
Nhưng Rùa nghiêm túc. Chú đứng thẳng lên và nhìn thẳng vào mắt Thỏ. “Tôi có thể chậm, nhưng tôi kiên định. Tôi tin rằng chậm mà chắc sẽ chiến thắng cuộc đua.”
Bị kích thích bởi lời thách thức, Thỏ đồng ý. “Được thôi,” chú nói với một nụ cười gian xảo. “Ngày mai chúng ta sẽ đua, từ đây đến gốc cây sồi lớn ở phía bên kia đồng cỏ nhé. Tôi sẽ bỏ xa anh đến mức có thể ngủ một giấc mà vẫn thắng!”
Tin tức về cuộc đua lan truyền khắp khu rừng. Sáng hôm sau, tất cả các loài động vật đã tụ tập để chứng kiến trận đấu bất ngờ—Thỏ nhanh nhẹn và kiêu ngạo đối đầu với Rùa chậm chạp nhưng kiên định.
Tại vạch xuất phát, Thỏ nhảy nhót, tràn đầy năng lượng, trong khi Rùa thì bình tĩnh đứng vào vị trí, đầu ngẩng cao. Cú mèo, làm trọng tài, giơ cánh và hô lên: “Chuẩn bị… sẵn sàng… CHẠY!”
Trong tích tắc, Thỏ lao vút đi, bỏ lại một đám bụi sau lưng. Trong khi đó, Rùa bắt đầu cuộc đua của mình với những bước đi chậm rãi, từng bước một, không bị lay động bởi lợi thế ban đầu của Thỏ.
Thỏ chạy xa thật xa và nhanh chóng biến mất sau ngọn đồi đầu tiên. Tự tin vào tốc độ của mình, chú không thể không dừng lại để nhìn lại Rùa, người lúc này chỉ mới đi được nửa quãng đường.
“Cuộc đua này dễ quá!” Thỏ cười lớn. “Ta đã đi xa đến mức có thể nghỉ ngơi một chút rồi.”
Thỏ tìm thấy một bãi cỏ mềm dưới bóng cây và quyết định nằm xuống chợp mắt một lát. “Mình có dư thời gian mà,” Thỏ nghĩ. “Dù nghỉ ngơi một chút, mình vẫn sẽ thắng thôi.”
Trong khi Thỏ ngủ say, Rùa tiếp tục di chuyển. Từng bước, từng bước một, chậm rãi nhưng chắc chắn, Rùa băng qua đồng cỏ. Chú không dừng lại để nhìn xung quanh, cũng không vội vã. Chú chỉ tập trung đặt từng bước chân đều đặn và quyết tâm tiến về phía trước.
Thời gian trôi qua, Rùa dần dần tiến tới ngọn đồi nơi Thỏ đang nằm ngủ. Chú thấy Thỏ đang ngáy dưới gốc cây nhưng cũng không dừng lại để cười chế giễu. Chú chỉ tiếp tục bước đi, nhịp độ không bao giờ thay đổi. Các con vật đứng bên đường bắt đầu thầm thì ngạc nhiên.
“Thật không thể tin nổi? Rùa đang bắt kịp kìa!”
Khi Rùa vượt qua Thỏ, các con vật càng lúc càng phấn khích. Rùa tiếp tục tiến lên, giờ đã gần vạch đích, nơi cây sồi lớn đứng sừng sững và uy nghi. Thỏ thì vẫn còn ngủ say, hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra.
Cuối cùng, Thỏ tỉnh dậy với một cái ngáp dài và vươn vai. “Đến lúc ta hoàn thành cuộc đua rồi,” chú nói, thậm chí không buồn kiểm tra xem Rùa ở đâu. Nhưng khi bắt đầu chạy lại, có điều gì đó làm nó phải chú ý—Rùa đã gần tới vạch đích!
Với tốc độ bùng nổ, Thỏ lao nhanh về phía trước, tim đập thình thịch trong lồng ngực. “Không! Chuyện này không thể xảy ra được!” Thỏ nghĩ, đôi chân chạy nhanh hơn bao giờ hết.
Nhưng đã quá muộn. Khi Thỏ chỉ còn vài centimet nữa là đến vạch đích, Rùa đã vươn cái cổ dài và băng qua vạch đích trước. Đám đông các loài động vật nổ ra trong tiếng reo hò và vỗ tay, chúc mừng chiến thắng bất ngờ của Rùa.
Thỏ dừng lại một cách đột ngột, thở hổn hển và nhìn chằm chằm không tin nổi. “Làm… làm, làm sao anh đánh bại tôi như thế được?” Thỏ lắp bắp.
Rùa, hít thở đều đặn, nhìn Thỏ với một nụ cười hiền hòa. “Anh thấy không hả Thỏ? Không quan trọng anh bắt đầu nhanh đến đâu, mà là sự kiên định và quyết tâm suốt chặng đường. Chậm mà chắc thì sẽ chiến thắng.”
Thỏ cúi đầu xấu hổ. Chú đã quá tự tin vào tốc độ của mình đến mức đánh giá thấp sự kiên trì của Rùa. Từ ngày đó, Thỏ học cách khiêm tốn hơn, và Rùa trở thành biểu tượng của sự nhẫn nại và kiên trì trong khắp khu rừng.