Con Cáo và chùm Nho
Aesop

Vào một buổi chiều hè ấm áp, Cáo bước đi trong khu rừng, bộ lông bóng mượt của nó lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nó đã tìm kiếm thức ăn suốt buổi sáng, và bụng nó réo lên khi ngửi thấy bất kỳ dấu hiệu nào của thức ăn. Đúng lúc nó sắp từ bỏ, đôi mắt sắc bén của Cáo bắt gặp một chùm nho căng mọng treo cao trên cây nho phía trên đầu.
Những quả nho chín mọng màu tím, lấp lánh sương và như phát sáng dưới ánh nắng. Miệng Cáo chảy nước khi nhìn thấy chúng. "À, chùm nho đó sẽ làm dịu cơn đói của ta," nó nghĩ, liếm mép đầy háo hức.
Với một cú vẫy đuôi đầy tự tin, Cáo cúi thấp người, căng cơ bắp và nhảy lên không trung, nhắm vào quả nho ở vị trí thấp nhất. Nhưng dù cố gắng đến đâu, chân nó chỉ vừa chạm vào cuống của dây nho. Cáo đáp xuống đất với một tiếng thở dài, khuôn mặt nhăn nhó đầy vẻ thất vọng. Quyết tâm hơn, nó chuẩn bị cho một lần nhảy khác, tin chắc rằng thêm chút nỗ lực nữa là sẽ thành công.
Lần này, Cáo dồn hết sức mạnh, uốn cong chân và cơ thể như chiếc lò xo. Nó nhảy cao hơn trước, duỗi dài hết sức. Nhưng những quả nho vẫn ngoài tầm với, đong đưa nhẹ như thể đang trêu đùa nó.
Tai Cáo cụp xuống, một tiếng gầm gừ phát ra trong lồng ngực. Nhưng nó không phải là kiểu dễ dàng từ bỏ. "Lần thứ ba chắc chắn sẽ thành công," nó thì thầm với bản thân, cố gắng gom góp chút sức lực cuối cùng. Nó lùi vài bước, chạy đà và lao lên với toàn bộ sức mạnh. Vuốt của nó chạm vào không khí, chỉ cách những quả nho gang tấc, rồi nó rơi xuống đất, thở hổn hển.
Sau một lúc, Cáo ngồi xuống, nhìn lên chùm nho với ánh mắt nheo lại. Một cảm giác bực bội dâng lên trong lòng. Lòng kiêu hãnh bị tổn thương còn đau đớn hơn đôi chân mỏi mệt, và cơn đói thì càng trở nên nhức nhối. Nhưng nó đã quá kiệt sức để tiếp tục cố gắng.
Với một cái hất đuôi kiêu hãnh, Cáo ta quay lưng đi. "Chắc những quả nho này chua lắm, hẳn là nó chưa chín đâu" nó tuyên bố lớn, giọng điệu đầy khinh thường. "Sao ta phải lãng phí thời gian vào thứ tệ hại như vậy?"
Khi nó bước về lại khu rừng, Cáo cố phớt lờ cơn đói đang hành hạ bụng nó. Nó giữ đầu ngẩng cao, giả vờ như không thật sự muốn những quả nho đó. Nhưng sâu thẳm trong lòng, nó biết một sự thật là: đôi khi, ta giả vờ xem thường thứ không thể có, chỉ vì ta không thể đạt được nó.